image banner
Niềm vui vươn lên thành phố

Sinh ra ở vùng quê Cam Đường, hồi xưa tuy là một tụ điểm dân cư, nhưng mà hẻo lánh, hiu hắt lắm, lại dưới chế độ cũ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị bọn lính, kẻ xấu đánh đập, cướp giật. Có lẽ mình sống tốt, nhanh nhẹn, có trí tiến thủ, nên được cán bộ Việt Minh để ý và chọn cho đi làm liên lạc từ cuối những năm bốn mươi. Hồi đó tôi đâu có biết là mình đã lên đường làm cách mạng. Chỉ biết cán bộ phân công việc gì thì cố làm thật tốt. Luyện rèn trong cuộc sống cách mạng và cuộc sống của nhân dân, tôi đã dần trưởng thành. Mặc dù chỉ quẩn quanh khi chủ tịch, khi bí thư, thời Cam Đường, kỳ Bảo Thắng, rồi lại về thị xã Lao Cai bao gồm cả Cam Đường cũ, nhưng tôi đã làm việc hết lòng hết sức không màng danh lợi, chức tước, mà chỉ mong sao mình sống thật trong lòng người dân lam lũ chân chất, xứng đáng với niềm tin yêu của nhân dân và của Đảng.

 

     Từ ngày tái lập lại tỉnh đến nay, chà, phát triển nhanh quá ! Tốc độ nhanh quá! Một vài tháng, hay sau một năm đã ngạc nhiên thấy nhiều cái mới rồi ! Đúng là quê hương Lào Cai đổi mới từng ngày ! Những điều mới không chỉ là diện mạo phố xá, đại lộ, nhà máy, cầu đường, trường học, bệnh viện, cửa khẩu..., mà đổi thay, đổi mới ngay trong cuộc sống của người dân: Đủ ăn đủ mặc, trẻ được học hành, mọi người được chăm sóc sức khỏe, ai cũng có nhà ở, sắm sửa được ti vi, xe máy, cuộc sống mới hiện diện trong tất cả mọi nhà, đến tất cả những nơi xa xôi heo hút. Và rồi trên đà phát triển đó, vùng quê châu Thủy Vĩ, Bảo Thắng quan xưa, thị xã biên cương nay đã nâng cấp lên quy mô thành phố.

 

     Song không phải không còn những nỗi niềm. Ấy là một số người dân, nhất là người ven thị chuyên sống bằng nghề nông chưa được chuẩn bị tinh thần, tư thế làm người thành phố. Không còn ruộng cày để vắt vắt diệt diệt, không còn nương vườn để cuốc cuốc xới xới, không tiếng gà cục tác, không tiếng lợn ủn ỉn, họ sẽ sống sao đây trong những nếp nhà ống dẫu có thị, cận lộ, cận giang. Chuyển đổi ngay một nếp sống, một tập quán đâu có dễ như lật bàn tay. Tiếp nữa, là dân thành thị nhưng có phải ai cũng có đủ điều kiện lo toan cho con cái học hành một cách vi vu thẳng tiến. Kẻo bỗng dưng một loạt choai choai sau lớp 12 không còn lối nào để đi tiếp. Rồi cái mặt trái của cơ chế thị trường cũng đang len lỏi vào từng ngõ xóm lại sẽ sinh ra những tệ nạn gây những âu lo âm thầm... Hộ khẩu thành phố mà người vẫn quê mùa thì thật trớ trêu.

 

     Dù sao thì vùng quê Lào Cai cũng đang thay chiếc áo khoác mới diện và mốt hơn. Áo vỏ cây sui, áo bông sờn rách đã chìm vào dĩ vãng không bao giờ mặc lại nữa.

 

 

                                                                                    Hà Văn Hiền

                                                                    (Nguyên Bí thư thị ủy Cam Đường)



Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1